Nhiều quốc gia phản đối yêu sách “đường chín đoạn” của Trung Quốc
![]() |
Biển Đông tồn tại một “phổ lợi ích” đan xen phức tạp không dễ hóa giải giữa: Các nước láng giềng trong khu vực, cường quyền chính trị các nước lớn với các nước nhỏ, các quốc gia trong khu vực và ngoài khu vực, các cường quyền chính trị nước lớn với nhau, lợi ích đa phương và song phương với lợi ích cốt lõi và lợi ích chung.
Cách đây vài năm, Trung Quốc đã gửi đến Liên hợp quốc hai công hàm chính thức phản đối Báo cáo chung Việt Nam – Malaysia và báo cáo chung Việt Nam về ranh giới ngoài thềm lục địa. Kèm theo công hàm, Trung Quốc đã gửi bản đồ vùng biển Đông thể hiện yêu sách “đường chín đoạn”.
Đường chín đoạn phi lý này yêu sách khoảng 80% diện tích biển Đông, chạy sát bờ biển của các nước có chung biển Đông, có đoạn chỉ cách bờ biển Việt Nam khoảng 50 – 100km. Điểm cuối của “đường chín đoạn” chạy sát bãi James Shoal của Malaysia (đầu 2013 Trung Quốc đã cho 4 tàu chiến chiếm bãi này), sát đảo Natura của Indonesia và đảo Luzon của Philipin.Đây là lần đầu tiên Trung Quốc chính thức lưu hành bản đồ thể hiện “đường chín đoạn” tại Liên hợp quốc. Ngay sau đó, Việt Nam đã có công hàm gửi Liên hợp quốc bác bỏ yêu sách “đường chín đoạn” phi lý này của Trung Quốc.
“Đường chín đoạn” ban đầu gồm 11 đoạn tuy nhiên nó hoàn toàn không có cơ sở pháp lý và lịch sử. Cụ thể:
“Đường chín đoạn” được vẽ ra một cách tùy tiện, không có tọa độ, đứt đoạn và luôn thay đổi (trước kia là 11 đoạn với 2 đoạn trong vịnh Bắc Bộ, sau đó còn lại 9 đoạn nay lại 10 đoạn).
Trái với Công ước Luật biển năm 1982 mà Trung Quốc là một bên tham gia. Vùng biển mà “đường chín đoạn” bao trùm không thể là vùng lãnh hải hay đặc quyền kinh tế hay thềm lục địa của Trung Quốc, nó hoàn toàn đi ngược lại với các quy định về vùng biển của quốc gia ven biển của Công ước quốc tế.
Các văn bản pháp luật về biển của Trung Quốc không đề cập đến yêu sách này. Thậm chí, có văn abnr pháp luật của Trung Quốc còn phủ nhận sự tồn tại của “đường chín đoạn”. Ví như tuyến bố lãnh hải của Trung Quốc ngày 4/9/1958 nói rõ các đảo và quần đảo mà Trung Quốc tuyên bố chủ quyền được cách biệt với đất liền bởi công hải (biển cả/biển công hay biển quốc tế).
Theo Luật pháp quốc tế “đường chín đoạn” của Trung Quốc không chỉ vi phạm nghiêm trọng vùng đặc quyền kinh tế, thềm lục địa của Việt Nam mà còn lấn sâu vào vùng biển của các nước ven biển Đông khác nhau như: Philipin, Malaysia, Infonesia và Brunei.
Trên thực tế nhà nước Trung Quốc qua các thời kỳ không thể hiện được sự quản lý và làm chủ một cách thực sự đối với vùng biển trong yêu sách “đường chín đoạn” nên không thể nói đây là vùng biển lịch sử của Trung Quốc.
Các nhà nghiên cứu trên thế giới cho rằng bản đồ “đường chín đoạn” xuất hiện trong một tập bản đồ tư nhân (chứ không phải của nhà nước) nên khi trình ra Liên hợp quốc đã không có tọa độ ranh giới.
Trung Quốc đã không nhất quán, khi thì nói là không quan biển trong yêu sách phi lý này là “vùng nước lịch sử” có trước Công ước luật biển 1982 nhưng năm 2009 lại tuyên bố vùng đặc quyền kinh tế rộng 200 hải lý quanh quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa theo quy định của Công ước luật biển 1982.
Ngay sau khi Trung Quốc đưa yêu sách này ra Liên hợp quốc năm 2009, Việt Nam đã chính thứ bác bỏ đòi hỏi của Trung Quốc qua việc gửi công hàm cho Liên hợp quốc và trong trả lời người Phát ngôn Bộ ngoại giao cũng như trong tiếp xúc ở các cấp Trung Quốc. Ngoài ra, Infonesia và Philipin cũng chính thức gửi Công hàm đến Liên hợp quốc bác bỏ yêu sách “đường chín đoạn” phi lý.
Mỹ cũng gián tiếp bác bỏ yêu sách này thông qua việc không chấp nhận các yêu sách biển không xuất phát từ các cấu trúc đất liên. Nhiều học giả quốc tế cũng khẳng định tính phi lý của “đường chín đoạn” và cho rằng Trung Quốc cần phải giải thích rõ cơ sở của yêu sách này.