Tuyệt chiêu xử lý trẻ lên 3 ăn vạ
Trao đổi về điều này, TS Vũ Thu Hương, giảng viên trường ĐH Sư phạm HN cho rằng, khủng hoảng hay không là do cha mẹ. Dạy con từ đầu thì dễ, khi con đã có gì đó không ổn thì xử lý sẽ khó hơn nhiều. Vậy nên, tốt nhất các cha mẹ chuyên tâm dạy con ngay từ khi lên 3.
Khi trẻ ăn vạ
Theo đó, khi con ăn vạ, bố hoặc mẹ hãy bế con vào phòng riêng, khóa cửa lại để ông bà và mọi người xung quanh không can thiệp vào việc xử lý này. Bố/ mẹ đặt con xuống, dọn dẹp sao cho đảm bảo xung quanh con không có gì nguy hiểm. Bật quạt (nếu trời nóng), lấy sẵn khăn mặt để đó cho con tùy nghi sử dụng.
Nếu con bày trò nôn ọe thì bố mẹ chuẩn bị chậu để hứng và khăn để lau. Để nguyên đó cho con tự xử lý. Sau đó, bố/mẹ lấy tai nghe ra nghe nhạc, mắt vẫn nhìn con không chớp. Nếu con đứng dậy, giật ống nghe của bố mẹ thì đương nhiên phải kháng cự.
Trong trường hợp kháng cự không nổi thì cất tai nghe đi và ngồi lên giường. Hai chân bố/mẹ gập lại sao cho đầu gối sát với mặt. Úp mặt vào đầu gối, vòng tay ôm qua chân. Lúc này, con có xông vào cấu xé, lôi kéo sự chú ý của cha mẹ thì cha mẹ cũng phải mặc kệ. Cố gắng giữ nguyên tư thế ngồi như vậy cho đến khi con tự nín.
Sau khi con đã nín khóc và quên chuyện ăn vạ, bố/mẹ không giáo huấn (Trẻ đã có tư duy đâu mà nghe nổi lời giáo huấn chứ), đứng dậy làm việc khác mà coi như sự vụ ăn vạ chưa hề xảy ra. Tuyệt đối không nhắc lại vụ việc đó nhé. Bố mẹ yên tâm là con đủ khôn ngoan để biết rút kinh nghiệm.
“Kiên nhẫn xử lý độ 3 – 5 lần là vụ việc ăn vạ sẽ giảm dần và mất hẳn. Nàng/chàng nào mà nhạy cảm 1 chút thì chỉ cần 2 lần bị xử là rút kinh nghiệm ngay, đảm bảo ngoan hơn nghé”- TS Hương cười nói.
Trong trường hợp con đòi gì đó khi đang ở siêu thị, bố/mẹ nhớ cương quyết không đáp ứng yêu cầu. Khi con ăn vạ tại đó, bố/ mẹ cần phải “thản nhiên” bỏ đi. Dĩ nhiên, mắt vẫn phải liếc lại sau nhưng đừng cho “đối tượng” thấy. Các bố/mẹ sẽ thấy “đối tượng” nhanh chóng chạy theo “kẻ cứng đầu” tên là bố/mẹ. Vụ việc sẽ còn xảy ra thêm vài lần nữa nhưng rồi “đối tượng” sẽ nhanh chóng rút kinh nghiệm đau thương và giảm đòi hỏi.
Cứng đầu, trị làm sao?
TS Hương cũng cho biết thêm, khi con ăn cơm, nhớ cho con tự xúc. 2,5 tuổi là có thể tự xúc. Nếu con xúc chậm, đặt đồng hồ và yêu cầu con xúc trong 30 phút. Nếu sau thời gian đó con vẫn chưa ăn xong thì bố/mẹ phải cương quyết cất bát đi. Con sẽ nhận và hiểu được thông điệp nghiêm khắc này khi thấy bụng đói hơn bình thường.
Tuyệt đối không cho con ăn vặt sau bữa phạt để con có luôn cảm giác đói đó đến bữa sau. Thực hiện nghiêm chỉnh trong 1 tuần, các bố/ mẹ sẽ có 1 đứa con ăn siêu ngoan và siêu nhanh nhé.
Đặc biệt, khi cả nhà chuẩn bị đi đâu đó mà con ăn vạ thì cha mẹ chỉ cần giả vờ nhanh nhẹn dọn dẹp đồ đạc để đi chơi và ra khỏi nhà thật nhanh. Yên tâm đi, đối tượng sẽ lao vút ra ngoài theo bố mẹ ngay (dĩ nhiên là sẽ kèm theo vài cơn nức nở nữa, nhưng sẽ nhanh chóng hết khi trèo lên xe).
Khi con bướng bỉnh, không chịu nghe lời, cha mẹ có thể đưa ra các lựa chọn cho con. Con sẽ được chọn 1 trong các hướng. Khi tuyên bố về các hướng, cha mẹ nên nói cả hậu quả của việc theo hướng đó để con có thông tin lựa chọn.
Ví dụ: Một là con ăn ngoan và sau đó mẹ sẽ đọc truyện cho con nghe. Hai là con ăn chậm thì sẽ ngồi vào “Ghế xấu” hoặc “Úp mặt vào tường”. Con sẽ chọn hướng nào ít thiệt hại hơn để xử lý. Lúc này không cần giục giã, con sẽ làm mọi việc nhanh và gọn lắm.
Một cách xử lý bướng nữa là đếm. Tuyên bố với con là nếu đếm đến …. mà chưa làm….. thì sẽ bị. Các cha mẹ sẽ thấy con trở nên nhanh nhẹn khác mọi ngày.
Các cô giáo còn có chiêu là thi oẳn tù tì. Nếu oẳn tù tì 3 lần mà bố mẹ thắng thì con phải nghe lời, thua thì con tùy ý. Người lớn có đủ chiêu trò để oẳn tù tì 3 lần thắng.
“Lúc đó bố mẹ sẽ thấy “kẻ thua” cực kì quân tử, sẵn sàng chịu thua. Con trẻ rộng lượng, hiểu biết, quân tử và khôn ngoan cực kì. Xử lý bọn nhóc không dễ. Điều quan trọng là bố mẹ cần có bản lĩnh cao cường. Kiên quyết, nói thì sẽ làm, bình tĩnh, không cáu gắt, sẵn sàng cho trẻ chịu 1, 2 bữa đói… thì không chỉ điều chỉnh được tính cách của con mà còn xử được cả vụ biếng ăn của con đấy”- TS Hương kết luận.