Nhờ có 'quỹ đen' nên khi ly hôn tôi mua được nhà
Dù ai nói thế nào, tôi vẫn khẳng định phụ nữ nên có quỹ đen, gọi là quỹ phòng thân, phòng bất trắc.
Khi về chung một nhà, vợ chồng tôi thống nhất người giữ tiền là chồng. Lương anh và lương tôi, anh giữ tất cả, để làm chuyện lớn. Có thể nhiều người cho rằng gia đình tôi không giống những gia đình khác, và chồng tôi có chút gì đó “đàn bà”.
Thực ra thì, tôi có tính ham mua sắm, nên cứ lãnh lương là lại sà vào đặt hàng online, rồi buổi trưa lại cùng đồng nghiệp la cà chỗ này chỗ kia mua thứ này thứ kia. Trong khi đó chồng tôi lại theo chủ nghĩa tiết kiệm, tiêu tiền rất kỹ, vậy thì để anh giữ tiền là hợp lý.
Tôi mở một tài khoản riêng cất giữ số thu nhập ngoài lương để vừa tiết kiệm vừa phòng bất trắc (Ảnh minh họa) |
Lúc mới cưới, chưa nghĩ đến chuyện sinh con đẻ cái, chưa nặng gánh áo cơm, nên vợ chồng tôi vui vẻ, cơm lành canh ngọt.Thật sự mà nói, để anh giữ tiền, tôi rất sung sướng, vừa không phải mua sắm linh tinh tốn kém, lại chẳng phải cân nhắc chuyện chi tiêu. Nhờ anh giỏi giữ tiền mà chúng tôi cũng có khoản để dành kha khá.
Vậy nhưng, chồng tôi là người an phận, anh chỉ biết đến đồng lương mà chưa từng cố gắng, trong khi tôi luôn muốn kiếm thật nhiều tiền, cày thêm nhiều việc. Điều này làm tôi suy nghĩ, nhất là khi tôi bắt đầu kiếm tiền nhiều gấp đôi chồng, còn anh vẫn giẫm chân tại chỗ.
Trước kia, mỗi khi lãnh lương, tôi đưa hết cho chồng giữ. Nhưng sau này, khi được tăng lương và kiếm thêm kha khá từ những việc bên ngoài, tôi chưa vội nói với chồng.
Không chỉ chuyện chồng an phận khiến tôi chán nản và suy nghĩ, mà còn vì chuyện của một người bạn. Sau khi sinh con, bạn tôi lui về làm hậu phương cho chồng. Công việc của chồng bạn thuận buồm xuôi gió, ăn nên làm ra, rồi anh ta ngoại tình và về nhà chê bai vợ.
Họ mâu thuẫn rồi nhanh chóng ly hôn, bạn tôi rời khỏi nhà chồng với đứa con gái chưa tròn 2 tuổi và va ly quần áo, trong túi chỉ có vài trăm ngàn đồng. Cô cay đắng nói rằng cái dại lớn nhất là nghỉ việc, cái dại thứ hai là không có bất cứ khoản tiền riêng nào, để phải bắt đầu từ con số 0, cuộc hôn nhân 5 năm rốt cuộc lãi được đứa con.
Sau vài đêm suy nghĩ, tôi quyết định sẽ không nói với chồng về việc được tăng lương và những khoản kiếm thêm. Tôi mở một tài khoản riêng và chuyển tiền vào đó. Tôi nghĩ rằng, nếu cuộc hôn nhân của chúng tôi êm đẹp, thì sau này, đây cũng là tiền chung của hai vợ chồng.
Còn nếu như chúng tôi có xảy ra điều gì, thì đây là khoản tiền để tôi gầy dựng lại, và tôi không hề có lỗi với chồng vì đây là khoản tiền tôi tự kiếm được. Thực tế tôi vẫn đóng góp hai phần ba thu nhập của gia đình mà. Tất nhiên là tôi chỉ phòng xa, chứ khi hôn nhân đang hạnh phúc, nào ai nghĩ đến cảnh xa nhau.
Rồi tôi mang thai, sinh con, chồng tôi vẫn là người cha an phận thủ thường, chẳng chịu cố gắng. Quan trọng hơn nữa là tôi chưa từng thấy anh có bất cứ hành động nào cho thấy có trách nhiệm với con. Sống chung với bực dọc cãi vã, chúng tôi dần không còn tiếng nói chung nên ly thân khoảng một năm, rồi sau đó ly hôn.
Tôi bồng con ra khỏi nhà chồng, nhưng không phải là với hai bàn tay trắng, bởi trước đó tôi đã biết cất riêng phòng khi có biến. Mẹ con tôi không phải khổ cực, nhưng chồng tôi chưa từng chu cấp một xu để nuôi con, nếu không có số tiền ấy, tôi chẳng biết xoay xở thế nào.
Tôi mua được một căn hộ bằng tiền quỹ đen và vay thêm ngân hàng để hai mẹ con bắt đầu cuộc sống mới. Tôi nghĩ, là phụ nữ, làm gì thì làm, phải biết thủ riêng một khoản cho mình, để khi bất trắc, còn có tiền lo cho mình, cho con, không phải vất vả chạy vạy từng đồng, lo cái ăn cái ở cái mặc đến phai tàn nhan sắc.
Thụy Anh (Quận 7, TPHCM)
Ngày tôi ly hôn mẹ chồng tìm đến đưa 5 cây vàng với đề nghị vô cùng khó xử
Sau 3 năm hôn nhân không hạnh phúc, tôi chấp nhận ký đơn ly hôn để chấm dứt chuỗi ngày không lối thoát.
Theo www.phunuonline.com.vn