40 tuổi, tôi chọn ly hôn để sống cuộc đời mới
Phụ nữ sống không thể thiếu tình yêu. Dù không có ai yêu thì nhất định cũng phải yêu lấy mình. Ở tuổi 40 tôi mới nhận ra điều ấy.
Theo dõi những bài viết trên mạng xã hội về người đàn bà bị chồng đối xử tệ, phải chạy trốn khỏi nhà mới biết ngọn gió tự do sung sướng cỡ nào, tôi bỗng nghĩ tới cuộc hôn nhân của mình.
Tôi đánh dấu tuổi 35 bằng một đám cưới.
Đám cưới ấy không đến từ tình yêu. Nói đúng hơn, là một một cuộc chạy trốn. Trước đó, tôi rơi vào bế tắc tột cùng khi yêu người đàn ông đã có gia đình. Dù biết sai nhưng chúng tôi không kiềm giữ được cảm xúc. Tôi chấp nhận làm người phụ nữ trong bóng đêm chứ không đòi hỏi gì.
Một lần tình cờ, tôi gặp anh ôm vợ và con trong công viên, gương mặt anh ngời lên vẻ hạnh phúc. Tim tôi nhói lên từng nhịp, chân tay bủn rủn, cơ thể xụi lơ. Tôi biết mình đã lầm khi cố gắng nghĩ rằng anh chỉ yêu tôi và đau khổ khi phải sống bên vợ.
Tôi gật đầu lên xe hoa như một cách duy nhất để chấm dứt tình yêu sai trái ấy.
Chồng tôi là kỹ sư phần mềm của một tập đoàn công nghệ. Anh chăm chỉ làm việc, lương tháng đưa phần lớn cho vợ quản lý. Điểm trừ là anh không phải kiểu người lãng mạn. Anh không thể hiểu vì sao một phụ nữ lại có thể dành hết thời gian cuối tuần chỉ để đọc sách, để chăm vài chậu hoa cúc, hoa hồng… Niềm vui của anh là đi đá bóng, chạy bộ thể dục hoặc nhậu lê lết cùng bạn bè vào cuối tuần.
Tôi không tìm được sự chia sẻ từ chồng trong cuộc sống. Những câu chuyện giữa chúng tôi nhạt dần, nhạt dần. Có lúc, tôi giật mình nhận ra vợ chồng hỏi thăm nhau như những người dưng: Anh về lâu chưa? Anh ăn tối chưa? Hôm nay anh không đi đá bóng à?...
Những ngày vợ chồng gần gũi nhau thưa dần, nhất là sau khi chúng tôi có bé Na. Nhà có hai phòng, tôi lấy cớ cho con bú đêm nên ngủ riêng để khỏi phiền tới giấc ngủ của chồng, hai mẹ con luôn chung một phòng, chồng ở phòng còn lại.
Bé Na lên 4 tuổi, không hiểu sao, nhu cầu gần chồng của tôi không còn nữa. Chồng tôi tôn trọng cảm xúc của tôi. Anh không ép, không trách khi tôi luôn tìm cớ từ chối gần chồng. Những cuộc đi nhậu của anh kéo dài hơn. Tôi cũng không trách anh vì anh về muộn, chúng tôi cũng có thể nói chuyện gì vui vẻ với nhau đâu?
Tôi biết hạnh phúc gia đình đang đi vào ngõ cụt, nhưng không có cách nào thay đổi. Giá mà có lý do gì đó để chúng tôi cãi nhau, có khi lại đỡ ức chế.
Năm ấy, sinh nhật tuổi 40 của tôi rơi vào cuối tuần. Tôi tự mua tặng mình bó hoa hồng, tự tặng cái đồng hồ hàng hiệu. Chồng chưa bao giờ mua quà tặng vợ, nên tôi luôn tặng quà mình vào những ngày đặc biệt - coi như làm thay anh việc ấy. Tôi không quen việc mè nheo gợi ý đòi quà bất kì một ai. Việc ấy khiến tôi thấy mệt hơn nhiều lần so với rút tiền trong tài khoản mà tự tặng quà.
Nhưng dù vậy, không hiểu sao, tôi luôn có những cảm xúc ủy mị vào ngày sinh nhật. Hôm ấy, chồng đi nhậu say sưa quên giờ về như mọi cuối tuần, tôi cũng lấy rượu uống thật say khi con gái đã đi ngủ.
Trong cơn mê man vì xỉn, tôi nhận ra chồng đẩy cửa bước vào. Anh nhìn tôi đang nằm co quắp giữa nền nhà với ánh mắt tò mò pha chút giễu cợt, bực mình. Kệ chứ. Bao lần anh say, vì cớ gì tôi không được phép say? Sau suy nghĩ ấy, tôi lịm đi, vẫn kịp nhận ra là chồng tôi đi thẳng vào phòng riêng của anh.
Tôi nằm chèo queo dưới sàn, và anh ta điềm nhiên bước qua - Ảnh minh họa |
Sáng hôm sau, tôi tỉnh rượu. Xung quanh là mùi những bãi nôn. Người tôi run lên vì rét bởi trời trở gió. Hẳn tôi đã bị lạnh suốt đêm mà chồng không thèm giúp nhấc lên giường, cũng không thèm quăng cho một mảnh chăn cũ.
Chồng tôi đã ra khỏi nhà từ lúc nào. Anh vẫn có thói quen chạy bộ và cà phê mỗi sáng cuối tuần, chỉ bé Na ngồi khóc cạnh mẹ vì sợ. Lúc ấy, tôi nức nở ôm con. Nếu tôi đột tử đêm trước, có lẽ chồng tôi cũng không hề biết.
Trong phút ấy, tôi biết phải chấm dứt ngay cuộc sống mắt nhắm mắt mở lâu nay. Phụ nữ sống không thể thiếu tình yêu. Dù không có ai yêu, thì nhất định cũng phải yêu lấy mình. Tôi sẽ nuôi con và phải dạy con gái điều ấy, bằng chính sự thay đổi của tôi, chứ không phải bằng những điều tệ hại trước mặt con bé.
Đôi khi tôi vẫn nghĩ, tình yêu trai gái là điều gì đó rất phù phiếm. Tôi từng có cuộc tình tưởng như có thể hy sinh tất cả, nhưng kết cục là buồn đau tan nát. Tôi tiếp tục sai khi chọn chồng mà không cần tình yêu. Chồng tôi, đáng ra anh đã có một gia đình hạnh phúc với người phụ nữ khác, đâu phải một gia đình vỏ bọc như với tôi.
Tôi đã ký vào đơn xin ly hôn. Vợ chồng không tình yêu, cũng chẳng còn tình thương, thì cần buông tay. Sáng nay, những chậu hoa hồng bên ban công tôi trồng hé nở tinh khôi, tỏa hương thơm ngát. Tôi đang nhắc mình rằng: “Một đời quá ngắn, cớ sao phải để những chuyện buồn phiền kéo dài?”.
Bạch Dương ( Q.7, TPHCM)
Theo www.phunuonline.com.vn