Nụ cười lạc quan của người phụ nữ bị ung thư xương
![]() |
Bệnh nhân Trần Thị Dịu. |
Tưởng thoái hóa lại thành ung thư
Bà Trần Thị Dịu quê Nghĩa Hưng, Nam Định đang điều trị tại Khoa Chống Đau, Bệnh viện K Hà Nội. Bà đã trải qua 3 đợt truyền hóa chất. Đến nay, dù trên đầu không còn sợi tóc nào những bà vẫn luôn lạc quan, luôn cười nói mặc kệ căn bệnh quái ác đang song hành với mình.
Gác những đau đớn, mệt mỏi sau ca truyền hóa chất, bà Dịu nói to, cười thật nhiều. Cả phòng bệnh số 4 nơi bà nằm điều trị đều cảm phục tâm lý kiên cường, lạc quan của người phụ nữ 50 tuổi này. Nói rồi bà kể “Chưa ngấm hóa chất nên tôi tươi vui thế này đây chứ vài ba ngày nữa ngấm hóa chất thì lại nằm ngoan như con mèo hen ấy. Nhưng tôi quan niệm đã khỏe là phải vui vì vui cười thì gia đình mình mới lạc quan được”.
Dù thường xuyên đi kiểm tra sức khỏe nhưng bà Dịu chỉ kiểm tra máu, siêu âm ổ bụng cũng như làm các xét nghiệm lâm sàng khác, bác chẳng bao giờ để ý đến cái ổ gối đã bị thoái hóa của mình.
Đến tháng 5 vừa qua, thấy đau quá khớp gối cứng lại bà Dịu khám ở tỉnh vẫn không ra bệnh. Bà lên Bệnh viện Việt Đức khám, bác sĩ chẩn đoán ung thư xương vì trong sụn khớp có khối u, sinh thiết có tế bào ác tính. Bà Dịu không tin lắm nên đi khám lại vài nơi.
Bà bảo “Tôi không tin mình bị ung thư vì nó chỉ hơi đau tê kiểu thoái hóa. Những kiểm tra ở đâu cũng kết luận ung thư xương”. Các bác sĩ giới thiệu bà Dịu xuống khoa chống đau của bệnh viện.
Tâm lý quyết định chiến thắng
Bà Dịu kể “Chẳng ai vui khi biết mình bị ung thư cả, thậm chí có lúc tôi tự ti vì đôi chân giờ chỉ còn một, mái tóc dài đen mượt ngày xưa giờ chẳng còn sợi nào nhưng ai đến hỏi thăm tôi đều cười nói thoải mái. Họ động viên nhiều, dù có thể lúc đó mình tủi thân như muốn khóc nhưng không để nỗi đau không lộ ra tôi cứ cười to, nói lớn thế là chẳng ai còn sụt sùi thương mình cả”.
Bác sĩ Hương cho biết hiện nay trong điều trị ung thư, tâm lý được xem như một phương pháp điều trị đặc hiệu cho bệnh nhân. Các bác sĩ thường tư vấn và luôn luôn phải động viên bệnh nhân. Người nhà bệnh nhân cũng rất quan trọng, họ phải thường xuyên bên cạnh để động viên bệnh nhân như thế mới giúp họ chiến thắng được bệnh tật.