Mùa Vu Lan và câu chuyện trong viện dưỡng lão khiến tôi chết lặng
Thấy cô gái chào để rời đi, ông cụ mếu máo khóc và nắm chặt tay kéo lại.
Tôi là một đứa trẻ mồ côi, từ bé đã thiếu thốn tình cảm của bố mẹ. Hiện giờ ngoài việc đi làm tôi luôn dành thời gian đến trại dưỡng lão để chăm sóc các bác lớn tuổi, có những người đáng tuổi ông, tuổi bà tôi. Mỗi lần đến, trực tiếp đút cơm cho các bác, các cụ, trò chuyện với họ tôi thấy ấm áp lạ thường.
Nhiều lần tới đây, tôi ấn tượng với một cụ ông tầm 80 tuổi, ngoài lúc ăn, cụ đều ngồi quay mặt vào tường rồi nói chuyện một mình. Chị chăm nuôi ở trạng dưỡng lão nói cụ bị tai biến nhẹ từ 3 năm nay, đã vào đây bầu bạn với các cụ khác cũng ngót nghét gần 3 năm nhưng cụ rất khó gần, ít nói chuyện với người xung quanh.
Thỉnh thoảng tôi thấy các con, các cháu cụ có đến vào cuối tuần nhưng chỉ đến đem hoa quả, sữa… ngồi với cụ khoảng 15 phút, cô con dâu thì nhăn mặt ra hiệu với chồng là mùi hôi ở đây rất khó chịu. Khoảng vài phút sau, anh con trai chào bố rồi lại về rất nhanh.
Có một lần tôi bắt gặp một cô gái ăn mặc giản dị chứ không muốn nói là hơi nhà quê đến bên trò chuyện với ông cụ ấy rất lâu, ông cụ thì mừng ra mặt.
Tò mò nên tôi nán lại. Khi cô gái chào bố rồi chuẩn bị rời đi thì mặt ông cụ đột nhiên biến sắc, mặt mũi tối sầm, những vết nhăn xô lại với nhau nhìn rất tội.
Thì ra đó là con gái của ông cụ, chị lấy chồng và sinh sống ở tỉnh lẻ nên không có điều kiện thường xuyên lên thủ đô thăm bố. Anh cả và chị dâu lại quá bận rộn nhưng không muốn mang tiếng với các em nên đưa bố vào viện dưỡng lão.
Ông cụ bất giác giữ chặt tay con gái út rồi bảo: “Con ơi, ngày xưa mẹ mất sớm, mình bố nuôi các con. Khi anh con sốt, con đi học bị đẩy ngã đến gãy tay là lúc bố lo sợ nhất nhưng bố tự động viên mình vất vả mấy cũng qua”.
Cái đầu ông cụ ngoẹo về một bên và cái miệng ông cụ móm mém mếu như con nít. Rồi ông tiếp tục hu hu khóc to hơn: “Bố già quá rồi, bệnh rồi ốm là bình thường. Bố ở đây lâu quá, buồn lắm. Bố chỉ muốn cuối đời được ở cạnh con, cạnh cháu. Con đưa bố về quê cùng với… Bố sẽ không phiền các con nhiều đâu”.
Cô gái kia ngồi lặng thinh, nước mắt ròng ròng. Người cha cũng không nói gì nữa, hai dòng nước mắt lặng lẽ lăn trên gò má nhăn nheo. Người ngoài chứng kiến như tôi mà cũng thấy cay cay khoé mắt.
Cô con gái bảo bố cứ ngồi đây chờ con, con đi lát con quay lại. Rồi cô gọi điện cho anh trai, sau đó gom lại những tờ tiền cuối cùng trong chiếc ví đã cũ rồi ra bàn làm thủ tục đưa bố rời khỏi viện dưỡng lão.
Trước nay, cô và anh trai đâu biết bố mình không cần những hộp sữa đắt tiền, những giỏ hoa quả ngoại mà chỉ cần tình cảm. Cha mẹ cần được con cái quan tâm, dù chỉ bằng một góc nhỏ mà họ đã dành cho con cái thì cũng đã hạnh phúc lắm rồi. Đôi khi chỉ là bón vài thìa cháo cho bố mẹ khi đau ốm đó cũng là báo hiếu và làm vui lòng bố mẹ rồi.
Việc báo hiếu không phải chờ đến ngày lễ tết, mùa Vu Lan mà là ở sự quan tâm hằng ngày.
Tôi lặng người nhìn hai bố con ông cụ cho đến khi bóng chiếc xe taxi đưa họ rời khỏi viện dưỡng lão khuất dần. Từ nay, ông cụ sẽ được sống cùng con cháu đúng như ông cụ mong ước..../.
Câu chuyện xúc động mùa Vu lan: Đừng bỏ quên cha mẹ!
Tôi còn nhớ như in mùi mồ hôi, chiếc xe dream cũ và mái đầu đã phủ bạc ngày hôm ấy, bác xe ôm già với tấm lưng gầy gò khiến tôi nhớ da diết người bố đã khuất của mình.
Bạn đọc Nhật Anh