Báo hiếu người mẹ từng bỏ rơi mình lúc mấy ngày tuổi
Mẹ chị bỏ chị nơi cửa chùa từ lúc chị mới mấy ngày tuổi. Thế nhưng chị luôn tìm lý do để không hận mẹ.
Tôi có chị hàng xóm, ngày nào đi làm về cũng thấy chị tất bật, xắn tay vào nấu nướng xong lại cho vào hộp mang qua nhà mẹ rồi mới về nhà sắp bữa tối cho cả gia đình.
Để làm được việc đó hàng ngày, chị phải tranh thủ từng phút đi chợ, sắp xếp việc nấu nướng để không quá ảnh hưởng đến việc chăm sóc gia đình riêng.
Tôi hỏi "sao chị phải mất công, mất sức thế? Chỉ cần mỗi tuần qua chơi, cho mẹ ít tiền để mẹ thích ăn gì thì mua có phải nhàn không?".
Chị tâm sự, chị lớn lên trong chùa, được các ni cô chăm sóc và nuôi dưỡng. Nghe sư thầy kể lại, họ phát hiện chị được bỏ trong chiếc hộp giấy, lúc đó chị mới vài ngày tuổi.
Một vụ người mẹ bỏ con nơi cửa chùa ở Hải Phòng (ảnh minh họa bài viết) |
Tôi ngạc nhiên khi biết về hoàn cảnh của chị, lại càng thắc mắc tại sao chị có thể chăm sóc từng chút một cho người mẹ bỏ rơi mình. Nhưng chị bảo chị chưa bao giờ hận mẹ bỏ rơi mình vì luôn nghĩ có thể tại thời điểm đó mẹ đang vật lộn với cuộc sống, phải đi bán hàng rong kiếm ăn qua ngày và không muốn chị đi theo để cùng chịu khổ.
Lớn lên chị vẫn đau đáu việc tìm mẹ nhưng không có manh mối nào cả. Đến khi đi làm, dù tách ra ở ngoài nhưng thỉnh thoảng chị vẫn về thăm các ni cô ở chùa và coi đây là ngôi nhà của mình.
Một ngày đẹp trời, mẹ đẻ chị tìm đến và bày tỏ khao khát muốn tìm lại đứa con mình để lại. Đúng như chị nghĩ, mẹ chị nói lý do thời thanh xuân bị người ta phụ bạc, thân cô thế cô nên không thể đưa con đi cùng, đành nhờ cửa Phật nuôi dưỡng.
Hai mẹ con gặp nhau mừng mừng, tủi tủi rồi từ đó chị qua lại chăm sóc, phụng dưỡng mẹ. Hai vợ chồng chị chỉ là công nhân với mức lương đủ sống nên chị không có điều kiện mua cho mẹ mình những hộp quà đắt tiền hay trang sức đắt giá.
Thế nên, mỗi này chị đi làm về đều tranh thủ nấu món ngon hoặc mua thức ăn bổ dưỡng mang qua cho mẹ. Cứ đều đặn như thế, chị không quên ngày nào. Chị cũng tự tay sắm sửa đồ dùng cá nhân cho mẹ không thiếu thứ gì, từ cái khăn quàng, khăn mặt cho đến đôi tất, bàn chải đánh răng...
Ảnh minh họa |
Cuối tuần, chị dành một ngày đưa cả gia đình về ăn cơm cùng mẹ, đưa mẹ đi dạo. Có hôm chị qua chỉ để ngồi bên giường bóp chân, bóp tay, lắng nghe mẹ trò chuyện, nghe mẹ than vãn về bệnh đau khớp, về chuyện con mèo háu ăn sơ hở là nó ăn mất thức ăn trên bàn...
Chị bảo, chị không có tiền nên mẹ cũng chịu thiệt thòi, không được đi du lịch đây đó như người ta. Tuy nhiên, thỉnh thoảng chị cũng dành dụm rồi đưa mẹ về thăm quê, thăm các cậu cho mẹ vui. Chị nghĩ người già thường hướng về quê hương, bà con thân thuộc nhưng không dám lên tiếng vì sợ làm phiền con cháu.
Khi thấy tôi im lặng lắng nghe câu chuyện của mẹ con chị thì chị quay sang khuyên tôi: "Em có vẻ ít về quê thăm bố mẹ nhỉ? Tranh thủ mà về đi, mua cho bố mẹ túi hoa quả, hộp bánh thôi cũng được... chứ khi bố mẹ qua đời có xây lăng mộ thật lớn cũng chẳng có ý nghĩa gì".
Tôi "vâng" một tiếng mà thấy nước ầng ậng dâng lên trong khóe mắt.
Bạn đọc Ái Ngân
Vu lan báo hiếu 2020: Ngày tri ân công ơn cha mẹ
Ngày lễ Vu lan báo hiếu 2020 rơi vào ngày 2/9 dương lịch, đây là một trong 2 ngày lễ quan trọng nhất của Phật giáo. Hiện nay lễ Vu lan đã trở thành một lễ hội văn hóa tinh thần chung của xã hội.