Tỷ lệ bác sỹ/1 vạn dân chưa đạt yêu cầu của Nghị quyết Đại hội Đảng XII
Thảo luận tại Quốc hội chiều 30/10 về Báo cáo của Chính phủ và Báo cáo của Đoàn giám sát của Quốc hội về việc thực hiện chính sách pháp luật cải cách tổ chức bộ máy hành chính nhà nước giai đoạn 2016, Đại biểu Lê Thị Nguyệt, đoàn ĐBQH tỉnh Vĩnh Phúc cho rằng một số vấn đề cần làm rõ hơn và phải có giải pháp phù hợp, theo tinh thần của Nghị quyết Trung ương khóa XII về đổi mới, sắp xếp tổ chức bộ máy của hệ thống chính trị.
Theo bà Lê Thị Nguyệt, hiện nay toàn bộ bộ máy cấp xã đang thực hiện theo bộ máy hành chính nhà nước. Hội nghị Trung ương khóa XII của Ban chấp hành Trung ương Đảng vừa có nghị quyết về đổi mới, sắp xếp tổ chức bộ máy của hệ thống chính trị. Nghị quyết xem xét và đề cập một cách toàn diện về tổ chức sắp xếp bộ máy của Đảng, Nhà nước, Mặt trận và các đoàn thể từ Trung ương tới địa phương.
Về bộ máy và biên chế hành chính Nhà nước không bao gồm đơn vị sự nghiệp công lập và viên chức. Theo Luật Tổ chức Quốc hội, Luật Tổ chức Chính phủ, Luật Tổ chức chính quyền địa phương, Luật Tổ chức tòa án dân nhân, Luật Tổ chức Viện kiểm sát nhân dân, Luật Cán bộ công chức thì bộ máy quản lý nhà nước, trong đó có bộ máy hành chính nhà nước, không bao gồm các đơn vị sự nghiệp công lập và biên chế. Bộ máy quản lý nhà nước gồm cán bộ công chức, người lao động thừa hành phục vụ mà không có viên chức. Viên chức là chức danh được quy định trong Luật Viên chức.
Theo Đại biểu Lê Thị Nguyệt, việc Chính phủ và báo cáo giám sát đặt vấn đề cải cách tổ chức bộ máy hành chính nhà nước bao gồm cả các đơn vị sự nghiệp và tinh giản biên chế, bao gồm cả viên chức dễ dẫn đến việc hiểu về tổ chức, viên chức và biên chế bộ máy hành chính nhà nước thiếu chính xác, từ đó dẫn đến việc kiến nghị, đề xuất các giải pháp thiếu thích hợp.
“Chúng ta có thể tổ chức, sắp xếp, giảm các cơ quan, tổ chức tinh giản biên chế trong hệ thống chính trị, bộ máy quản lý Đảng, Nhà nước, Mặt trận và các đoàn thể nhưng không thể áp dụng các giải pháp này để xử lý vấn đề về tổ chức biên chế đối với các đơn vị sự nghiệp công lập. Không ít tổ chức, cá nhân nhầm lẫn giữa số lượng, đối tượng hưởng lương, trợ cấp từ ngân sách nhà nước với bộ máy và biên chế quản lý nhà nước. Đây có thể là một trong các nguyên nhân đưa đến chính sách, biện pháp tinh giản biên chế hành chính, sự nghiệp nhiều năm nhận được kết quả trái chiều”.
![]() |
Bà Lê Thị Nguyệt, ĐBQH tỉnh Vĩnh Phúc. |
Đi từ phân tích các đơn vị sự nghiệp của hai ngành giáo dục đào tạo và y tế, chiếm đến 82% tổng số đơn vị, gần 80% số viên chức và người lao động trong sư nghiệp công lập. Cho thấy, để đảm bảo chất lượng giáo dục và chất lượng chăm sóc bảo vệ sức khỏe nhân dân hai ngành đều phải quy định định mức, số học sinh, sinh viên trên một giáo viên, giảng viên ở mỗi cấp học đào tạo. Khi nâng cao chất lượng giáo dục đào tạo thì định mức số học sinh sinh viên trên một giáo viên, giảng viên ngày càng giảm.
Trong ngành y tế, có chỉ tiêu số bác sỹ/1 vạn dân. Hàng năm, số học sinh, sinh viên dân số tăng lên với tốc độ khoảng 2%/năm, chỉ giữ nguyên định mức giáo dục đào tạo và y tế thì số viên chức 2 ngành đã phải tăng lên tương ứng với số học sinh, sinh viên và dân số. Số liệu trong Báo cáo của Chính phủ đã thể hiện rõ điều này.
“Xin nêu một vấn đề cụ thể hơn là Nghị quyết qua các kỳ Đại hội Đảng về đảm bảo an sinh xã hội, ở đây liên quan đến ngành y tế, chỉ tiêu số bác sỹ/1vạn dân trước đây là 6 - 8 bác sỹ/1 vạn dân. Đến Nghị quyết Đại hội 12 của Đảng và Nghị quyết của Quốc hội hàng năm tăng số giường bệnh, tăng 9 - 10/bác sỹ/1 vạn dân”, bà Lê Thị Nguyệt nói.
Theo số liệu báo cáo tại Hội nghị Trung ương 6 khóa XII, hết năm 2016, số nhân viên toàn ngành y tế có trên 40 vạn, trong đó số bác sỹ gần 80.000, so với 92 triệu dân thì chỉ tiêu trên mới đạt khoảng 8 bác sỹ /1 vạn dân. Nếu thực hiện Nghị quyết Đại hội Đảng 12 thì số lượng bác sỹ phải tăng và đi liền với cơ cấu bác sỹ với số nhân viên y tế thì số viên chức y tế phải tăng chứ không thể giảm. Như vậy, giải pháp chính đối với các đơn vị sự nghiệp là đổi mới cơ chế hoạt động, cơ chế tài chính để giảm đối tượng nhà nước cấp kinh phí hoạt động, trong đó có tiền lương, chứ không phải tinh giản biên chế theo giải pháp của khu vực quản lý nhà nước.