Dì ghẻ, mẹ kế và mẹ... vẫn là một người ấy
Người ta thường nói “Mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời dì ghẻ lại thương con chồng” nhưng với tôi, tôi đã có một người mẹ kế vô cùng tuyệt vời.
Bố mẹ tôi ly hôn năm tôi 13 tuổi. Ngày ấy tôi đã từng giận bố mẹ lắm, tôi thường trốn biệt tăm một nơi, thu mình lại và khóc rất nhiều. Hồi đó, tôi về ở với bố trong khi mẹ đi làm ăn xa, khi mẹ về tôi lại tạm biệt bố để sống cùng mẹ.
Ngày qua ngày tôi cứ ở hai nơi như vậy, lắm lúc tôi cũng thấy tủi thân vì không có mái ấm gia đình trọn vẹn. Rồi một ngày, không ai khác chính tôi là người viết cho bố dòng chữ "Bố hãy đi lấy vợ đi bố nhé" và đút vào túi áo của bố.
Hồi ấy, tôi ít nói, không giỏi thể hiện cảm xúc mà chỉ biết viết thư. Mỗi lần có gì muốn nói với bố mẹ, tôi lại viết ra giấy và lén để vào túi áo, túi quần của họ.
Dần dần, từ cô bé nhí nhảnh hồn nhiên tôi đã trở nên lầm lũi, cam chịu hơn khi phải sống trong cảnh bố mẹ không ở cạnh nhau.
3 năm sau, bố đón tôi từ miền Nam ra Bắc để đi học sau kỳ nghỉ hè tôi vào chơi với mẹ. Nhưng khoảng thời gian đó, bố và mẹ kế vẫn chưa cưới nhau. Ngày gặp mặt, bố có dặn tôi “Con đừng làm gì để bố buồn nhé”, chắc bố sợ tôi sẽ gây khó dễ với người bố sắp lấy làm vợ.
Bố đã lo quá xa, tôi không hề có ý định đó dù tôi gặp mặt cô ấy cũng chẳng thấy vui vẻ gì. Cũng dễ hiểu thôi vì làm gì có đứa con nào thích thú, mừng vui khi bố mẹ chúng có lựa chọn khác.
Ảnh minh họa |
Sau đó nửa năm, cô ấy chính thức làm vợ bố tôi bằng một lễ cưới nhỏ. Tôi lại một lần nữa chạy trốn để không phải chứng kiến cảnh đám cưới của bố. Và bố lại tìm ra tôi đang khóc trong nhà tắm, bố an ủi, động viên và vỗ về tôi.
Bố lấy vợ khác, tôi sợ mẹ kế sinh cho bố con trai rồi bố sẽ không yêu thương tôi nữa, nên lại viết ra giấy và đút túi áo bố "Bố có em trai rồi bố có yêu con nữa không?". Bố đọc và nhẹ nhàng nói với tôi: "Dù thế nào đi nữa con vẫn là đứa con gái bố yêu nhất đời". Tôi tin điều đó.
Từ ngày cô ấy trở thành mẹ kế của tôi, tình cảm của tôi với cô ấy cũng chẳng có gì đáng nói. Cứ nghĩ mối quan hệ mệ kế con chồng chả ra sao nên tôi dù không gây sự thì đôi lúc vẫn có lườm nguýt và ăn nói trống không với cô ấy. Tôi gọi mẹ kế là "cô" và xưng "cháu" và không dành cho cô ấy chút tình cảm nào của tôi cả.
Thế nhưng, cuộc sống bình yên đó chỉ trôi đi được 1 năm cho tới khi bố tôi lâm bệnh nặng. Bác sĩ bảo bố bị ung thư phổi, quái ác thay bố đã vào giai đoạn cuối rồi. Hồi đó tôi đang học dở lớp 11, mẹ vẫn đi làm biệt trong tận Sài Gòn.
Với suy nghĩ “còn nước còn tát” mẹ kế đưa bố đi bệnh viện kiểm tra, theo dõi còn tôi ở nhà một mình. Mẹ kế là người đưa bố tôi hết bệnh viện K đến bệnh viện Phổi, bệnh viện Bạch Mai và ở bên chăm sóc bố từng chút. Khoảng thời gian đó, mẹ kế còn đang mang thai em trai tôi nữa nên chắc chắn có mệt mỏi nhưng cô ấy không bao giờ nói ra và không để người khác lo lắng về mình.
Một tháng sau, bố tôi mất. Tôi hồi đó vẫn học cấp 3 nên không giúp đỡ được gì mẹ kế nhiều dù cái thai trong bụng cô ấy đang lớn dần. Mẹ kế về nhà ngoại để sinh em bé, tôi là con một của bố mẹ vì thế tôi vui mừng vô cùng khi có thêm đứa em máu mủ, ruột rà.
Thế nhưng cuộc đời luôn có những sự bất công nhất định, nó khiến người như mẹ kế của tôi dù mạnh mẽ đến đâu cũng không thể nào dễ dàng vượt qua được. Em tôi sinh được 2 tháng gặp phải bệnh viêm phổi cấp nên cũng ra đi sau đó.
Tôi tự nhủ, cuộc đời mẹ kế của tôi sao khổ quá vậy? Mẹ kế đã mất cả chồng lẫn con chỉ trong thời gian ngắn, tôi xót xa và thương cô ấy vô cùng. Sau đó, tôi chuyển qua gọi mẹ chứ không còn gọi là cô nữa.
Mẹ xúc động vì được tôi gọi như vậy, mẹ bảo đó là niềm hạnh phúc vì tôi đã cho mẹ thiên chức cao quý mà trước đó mẹ không may mắn có được. Nhiều năm về sau, mẹ vẫn không đi bước nữa.
Mẹ thương người vô cùng, mẹ từng cưu mang một cô bé trót có bầu nhưng bị bạn trai bỏ rơi không được tổ chức đám cưới. Mẹ nhận cô bé đó khi còn bụng mang dạ chửa nuôi ăn, trả lương cho công việc rửa bát ở quán cơm bình dân của mẹ.
Vì không muốn ảnh hưởng đến chuyện tương lai và sợ gia đình biết chuyện, cô bé kia muốn cho mẹ tôi nuôi đứa bé. Khi cô bé kia sinh con, mẹ đưa vào viện chăm sóc, tranh thủ bán cơm, lo bỉm sữa cho em bé tới khi em bé cứng cáp và tiếp tục nhận nuôi. Các thủ tục giấy tờ xin con mẹ đều thực hiện hợp pháp và giờ em bé đã được 5 tuổi.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, mẹ cũng nguôi ngoai nỗi đau mất chồng, mất con và có được niềm vui, niềm hy vọng từ đứa con nuôi mà mẹ hết mực chăm sóc. Tôi sinh con, ngày nào mẹ cũng về thăm và chơi với các con tôi, tôi thiếu tiền mẹ cũng cho tôi, thỉnh thoảng mẹ đón tôi và cháu lên chơi với mẹ.
Không chỉ dành tình cảm với tôi, mối quan hệ giữa mẹ đẻ và mẹ kế của tôi cũng rất vui vẻ, cư xử văn minh với nhau chứ không có chuyện thù hằn.
Năm ngoái, mẹ ốm lắm, mẹ giấu không cho tôi biết bệnh gì, người mẹ gầy hẳn đi, tôi giục mãi mẹ mới đi khám.
Mẹ đi khám dưới Hà Nội, tôi bận con nhỏ ở quê nên chỉ xuống chăm mẹ được ít bữa. Nhìn mẹ gầy gò, nằm một mình ở viện trong khi ai cũng có người chăm lo, tôi ôm chặt mẹ rồi khóc như một đứa trẻ.
Tôi xin lỗi mẹ vì lấy bố tôi mà mẹ khổ thế, nhưng mẹ bảo "Chưa bao giờ mẹ trách bố con, bố con là người tốt, bố con cũng có muốn mẹ thế này đâu". Nghe những lời đó từ mẹ, tôi lại càng thương mẹ hơn.
May mắn thay, mẹ cũng khoẻ lại và tôi tiếp tục có mẹ và mẹ đẻ bên đời. Dù không phải máu thịt nhưng tôi và mẹ kế vẫn thương yêu nhau rất nhiều.
Tôi nghĩ rằng, có những người mẹ mang nặng đẻ đau ra con của mình rồi nhẫn tâm vứt bỏ đứa bé khi còn đỏ hỏn thì cũng có những người luôn yêu thương thật lòng dù không máu mủ, ruột rà. Hãy cứ tin và đặt niềm tin vào điều tốt đẹp sẽ có được hạnh phúc trong cuộc đời!
Bạn đọc Hồng Nhung