Có người nói chồng đưa phụ nữ lạ khác đi khám thai
Bạn gửi lại cho tôi một chùm ảnh chồng tôi đang dìu một người phụ nữ vào viện. Cô ta đang mang thai.
Giữa buổi làm việc, bạn nhắn tôi hỏi chuyện này chuyện khác. Tôi ngạc nhiên rồi lờ mờ nhận ra bạn muốn nói gì đó nhưng đang rào trước đón sau. Tôi bảo: "Nói gì thì nói luôn đi, đừng vậy".
Bạn gửi lại cho tôi một chùm ảnh chồng tôi đang dìu một người phụ nữ vào viện. Cô ta đang mang thai, những bước đi nặng nề, vẻ khó nhọc. Nhìn ảnh có vẻ cô ấy phải vịn hoàn toàn vào chồng tôi.
Bạn nói sáng nay bạn đưa mẹ tới viện khám bệnh và gặp cảnh đó. Chồng tôi vội đến mức đi qua bạn cũng không nhận ra người quen. Người phụ nữ kia chỉ có chồng tôi là người thân đi cùng vào viện thôi. Bạn không hiểu ra sao, chỉ muốn tôi cân nhắc về câu chuyện này.
Tôi lặng người. Sốc. Tất nhiên người vợ nào ở trong hoàn cảnh này đều chung tâm trạng đó. Bao năm gìn giữ, xây đắp tổ ấm, bao năm tin tưởng chồng. Vậy mà… Tôi nghĩ tới mình, tới con mà nước mắt ứa ra.
Sáng nay chồng tôi vẫn ăn bữa sáng tôi nấu ngon lành. Anh còn thư thả cùng tôi nhâm nhi cà phê, nói vài câu chuyện phiếm trước khi ra khỏi nhà. Không có vẻ gì là bất thường hay lo lắng trong tâm trạng của anh cả. Và đương nhiên ra khỏi nhà thì anh đi làm. Giờ nửa chừng buổi sáng sao anh lại ở bệnh viện cùng một người phụ nữ đang có thai?
Câu hỏi cứ lẩn quẩn bỏng rát trong đầu. Tôi nhắn tin hỏi chồng: nay anh có phải ra ngoài không, nếu có mà tiện đường qua công ty vợ thì vợ nhờ chút. Nhưng anh nói anh đang ở cơ quan, giờ đang chuẩn bị cho cuộc họp quan trọng. Tôi khóc. Chồng tôi biết cách nói dối trơn tru như thế từ bao giờ mà tôi không nhận ra?
Bạn tôi nói thêm chỉ là bạn nhìn thấy hiện tượng như vậy, bản chất câu chuyện ra sao bạn không biết được, vậy nên tôi phải tỉnh táo tìm hiểu và cân nhắc. Nhưng rành rành là chồng tôi đã đưa một người phụ nữ đi khám thai thì tôi biết cân nhắc ở chỗ nào.
Thai kì của phụ nữ vốn dĩ là một hành trình luôn đòi hỏi có sự song hành của người bạn đời. Nếu chồng bận thì có thể là chị, là mẹ hay là bạn gái thân thiết đi cùng, chứ ai đi nhờ vả một người đàn ông đã có vợ. Mà người phụ nữ kia tôi không quen, chưa hề gặp, thì rõ ràng không thể là người thân của gia đình để mà chồng tôi nhiệt tình giúp đỡ như thế.
Những tự vấn, rồi đau đớn cứ trào lên như những đợt sóng không ngớt trong lòng. Tôi phải xin nghỉ làm với lí do nghỉ lãng xẹt chẳng ăn nhập vào đâu: bị tụt huyết áp.
6 năm sống cùng nhau, tôi còn chưa hiểu rõ chồng mình nữa ư? Anh vốn là người đàn ông chín chắn, thương yêu vợ con. Nhưng những cám dỗ bên ngoài tổ ấm thì ai mà biết được. Tôi lại chẳng bao giờ nghi kị chồng.
Điện thoại của anh tôi không sờ đến, những lần đi sớm về khuya anh luôn chủ động báo vợ, và tôi cũng không truy hỏi hay dò xét. Những lần đi tiệc tùng ở công ty, hay đi chơi cùng bạn bè, anh đều đưa vợ con đi… còn chỗ nào anh giấu giỏi đến thế nữa. Hay tôi tin chồng đến mờ mắt rồi.
Một khối nặng ngàn tấn đè nặng trong lòng bỗng tan ra, người tôi nhẹ như có thể bay lên... Ảnh minh hoạ. |
Tối đó chồng tôi về muộn, tôi nằm quay vào tường nên chắc anh nghĩ tôi đã ngủ. Tôi không nấu cơm, nhà cũng không có gì ngoài mì gói. Tôi nghe tiếng lục cục dưới bếp mà vừa thấy thương, vừa ghét.
Nhưng kệ, tôi sẽ không cung phụng kẻ phản bội mình. Chắc anh nghĩ tôi ốm nên khi vào giường, tôi thấy anh đặt tay lên trán vợ một lúc. Tôi vờ ngủ mà nước mắt cứ trực trào ra. Rõ ràng, chồng tôi vẫn quan tâm, lo lắng cho tôi cơ mà? Chẳng lẽ tất cả là giả dối.
Sáng hôm sau, tôi cố tình nằm ngủ nướng, không dậy chuẩn bị bữa sáng như mọi khi. Tôi thấy chồng trở dậy, nhẹ nhàng xuống bếp. Chồng tôi bao năm vẫn thế. Nếu vợ mệt thì anh sẽ làm, những việc tôi đang làm mà bỏ dở thì anh hiểu là vợ ốm hoặc cần sự trợ giúp của anh. Như một bánh răng ăn khớp vậy mà sao anh lại nỡ lòng phản bội lại tổ ấm của mình.
“Em mệt phải không? Sao mắt vợ sưng húp vậy?”. Tôi ngồi vào bàn ăn thì nghe anh hỏi. “Mệt thì em phải nghỉ làm đi. Sáng qua trước cuộc họp anh chạy ra ngoài mà gặp ngay một cô có bầu đang đi đường thì bị xỉu đó. Gọi cho chồng cô ấy không được nên tiện mình có xe, anh đưa cô ấy vào viện. Hú hồn là không sao. Thế nên em cũng đừng có chủ quan…”. Tôi há hốc mồm nghe câu chuyện chồng kể.
Một khối nặng ngàn tấn đè nặng trong lòng bỗng tan ra, người tôi nhẹ như có thể bay lên. Cũng may, từ qua tới giờ tôi không manh động gì. Đúng là ở đời, nhiều chuyện thấy vậy, nhưng đôi khi nó lại không phải vậy...
Đinh Hương
Theo www.phunuonline.com.vn