Chồng bóng gió đòi nhà ngoại phải cho tiền xây nhà, pha phản ứng của cô vợ khiến anh tái mặt
Suốt mấy năm làm rể, chồng tôi chưa từng quan tâm tới nhà vợ khiến tôi vô cùng khó nghĩ.
27 tuổi tôi mới kết hôn. Nếu xét về điều kiện gia đình thì nhà chồng hơn đứt nhà tôi. Trong khi bố mẹ chồng tôi là viên chức nhà nước thì bố mẹ tôi quanh năm đầu tắt mặt tối với ruộng vườn.
Nhà chồng chỉ có hai người con còn bố mẹ tôi sinh liền 4 chị em gái, dù khó khăn vất vả nhưng bố mẹ đều cố gắng cho chị em tôi ăn học đàng hoàng.
Tôi là con gái út trong nhà, bố mẹ nuôi đến khi tôi học đại học xong cũng quá cố sức rồi. Ngày cưới tôi, các chị gái mỗi người cho tôi 2 chỉ vàng còn bố mẹ trao cho tôi 4 chỉ vàng làm của hồi môn.
Đối với tôi thì bố mẹ cho bao nhiêu cũng được vì việc nuôi tôi ăn học bằng bạn bằng bè đã là một đặc ân rồi, tôi nào có dám đòi hỏi gì hơn.
Hôm cưới, bố mẹ chồng cho tôi tận 3 cây vàng khiến ai cũng suýt xoa tôi gả chồng chẳng khác gì chuột sa chĩnh gạo. Tôi vui nhưng không vì thế mà sinh tâm lý trọng của hơn trọng người.
Thế nhưng, chồng tôi lại nghĩ khác, anh tỏ thái độ coi thường bố mẹ tôi rõ rệt và còn còn nói rằng nhà ngoại cho có mấy chỉ vàng mà không biết xấu hổ.
Tôi không muốn tranh cãi với chồng nên cũng cố nhịn cho qua, chả nhẽ vừa cưới nhau về lại cãi nhau ỏm tỏi thì cũng không ra gì.
Ảnh minh họa |
Vậy mà không dừng lại ở đó, vì thấy nhà tôi nghèo hơn nhà anh nên anh không coi bố mẹ tôi ra gì. Giỗ chạp, lễ tết ở nhà chồng lúc nào tôi cũng lo chu toàn, kể cả mừng tuổi, quà cáp cho ông bà và các cháu chồng.
Còn anh làm rể 5 năm lại chưa từng để ý đến lễ tết ở nhà tôi. Đến ngày ấy, rủ anh về ngoại anh còn ậm ừ rồi tỏ ra khó chịu. Mỗi lần nhà ngoại có giỗ chạp là tôi phải nói gãy lưỡi, khéo léo lắm anh mới chịu về cùng.
Có lần tôi định chỉ cần hai mẹ con về, không cần nài nỉ chồng đi cùng. Thế nhưng, bố mẹ tôi vốn nghĩ ngợi nhiều, tôi mà dắt con về một mình thì bố mẹ lại hỏi nọ, hỏi kia rồi khuyên răn nhẫn nhịn.
Đỉnh điểm là lần bố tôi mổ ruột thừa, 3 anh rể của tôi dù bận mấy nhưng cũng cố gắng chạy đi chạy lại đỡ đần, động viên bố tôi. Thế nhưng, có mỗi chàng rể ở phố thì cả quãng thời gian bố bị bệnh nằm viện, thậm chí bố được ra viện cũng không thấy mặt mũi đâu, cũng chẳng được lời hỏi thăm cho phải phép.
Cũng may, bố mẹ chồng tôi tâm lý nên tôi mới có động lực mà vượt qua những lần uất ức với chồng. Vừa rồi, bố mẹ chồng nói chúng tôi cũng trưởng thành cả rồi nên ra ở riêng cho thoải mái. Vì thế ông bà cho chúng tôi mảnh đất và bảo chúng tôi có tiền tiết kiệm thì lấy ra xây nhà, còn thiếu thì bố mẹ cho vay.
Thực ra nàng dâu nào cũng thế, ai chẳng muốn ra ở riêng. Sau câu nói của bố chồng tôi mừng như mở cờ trong bụng nhưng chồng tôi lại nói với tôi rằng ông bà nội cho đất thì nhà ngoại phải biết ý mà cho tiền xây nhà chứ ai lại lì ra không cho đồng nào.
Tất nhiên, nếu tôi xây nhà bố mẹ tôi dù nghèo cũng cố cho con một ít nhưng đó là tùy tâm ông bà chứ sao mà quàng trách nhiệm lên cổ ông bà được.
Sao bao năm chung sống chồng tôi vẫn giữ thói ích kỷ chỉ biết đến mình, bực mình quá tôi mới bảo: “Bố mẹ chồng bệnh thì tôi đón đưa, cơm cháo... còn bố mẹ tôi bệnh thì chồng cũng chẳng ngó được một lần. Bố mẹ nuôi tôi bao năm mà tôi còn chưa báo hiếu được ngày nào đã gả cho anh vậy mà anh còn đòi hỏi này nọ. Anh cứ giữ lấy mảnh đất bố mẹ anh cho, tôi và con sẽ ra ngoài thuê nhà sống”.
Sau đó, tôi đứng lên dọn đồ và hai mẹ con tôi thuê một căn chung cư mini sống với nhau. Bố mẹ chồng có giảng hòa nhưng tôi muốn chúng tôi xa nhau một thời gian để cùng suy nghĩ lại tất cả những gì đã xảy ra để mà biết cách đối đãi với hai bên cho hợp lý, chứ cứ thấy nghèo mà khinh thì ai chịu nổi?
Chồng rất tốt nhưng tôi có nên theo người yêu cũ "cao chạy xa bay"?
Tôi lập gia đình năm 28 tuổi, chồng tôi là một người đàn ông tốt nhưng điều đáng nói là tôi cưới anh không phải vì yêu mà vì chỉ bởi sức ép nhiều tuổi cần kết hôn.
Bạn đọc Hà Anh