Yêu nhau 10 năm nhưng ngày mai cô dâu của anh không phải tôi
2h sáng, tôi vẫn chưa tài nào ngủ được, nước mắt cứ thế chảy xuống. Giờ đây tôi không biết làm như thế nào để thoát khỏi nỗi cô đơn. Có cách nào để bản thân được nhẹ nhõm giữa bộn bề khổ đau, trằn trọc này?
Tôi thấy trái tim mình như nghẹn lại mỗi khi nghĩ về mối tình đầu. Cả thanh xuân, tương lai, ước mơ tôi gửi gắm vào một người để rồi nhận lại sự đau khổ và uất hận nghẹn ngào trong tình yêu.
Mối tình đầu của tôi kéo dài hơn 10 năm với bạn trai cùng khối khi cả hai đang học cấp 3. Tôi là cô gái nhan sắc bình thường, gia đình lại nghèo, bản thân lại hay ốm yếu. Ngược lại, anh đẹp trai, hay cười, nhà rất có điều kiện. Nhìn chúng tôi như cặp đũa lệch nhưng anh vẫn yêu thương tôi vô cùng.
Ngay từ lúc đi học, nhiều người cũng trách anh đẹp trai, giàu có nhất nhì trường lại yêu một người bình không có gì nổi bật như tôi. Mỗi lần nghe ai đó bảo vậy, tôi chạnh lòng nhưng những rung động tình yêu tuổi học trò khiến tôi bỏ qua tất cả để tiếp tục bên anh.
Chúng tôi cứ vậy bên nhau, cùng nhau trưởng thành với những kỷ niệm hồn nhiên, trong trẻo nhất. Vì không muốn thầy cô, gia đình nghĩ yêu đương ảnh hưởng đến việc học, chúng tôi cùng cố gắng thi đỗ đại học. Hết cấp 3, chúng tôi chọn thi vào trường đại học ở gần nhau. Những năm đầu chuyện tình cảm của chúng tôi rất tốt, ngày kỷ niệm chúng tôi vẫn bên nhau, dành sự quan tâm, yêu thương bằng tình cảm chân thành nhất.
Tôi và anh kết thúc mối tình 10 năm chỉ bằng những dòng tin nhắn chóng vánh, hời hợt. Cô dâu của anh không phải là tôi. (Ảnh minh họa) |
Chuyện tình của tôi và anh cứ êm đềm qua đi như vậy cho đến khi cả hai học năm cuối. Thời gian đó cả hai đều bận làm khoá luận tốt nghiệp nên không có thời gian gặp nhau nhiều, cũng ít quan tâm, nói chuyện qua điện thoại. Cả anh và tôi đều gặp áp lực phải ra trường bằng xuất sắc nên có xảy ra mâu thuẫn dẫn đến cả hai đều không nói chuyện với nhau một thời gian.
Một hôm, tôi cùng đứa bạn đi ăn ở cái quán mà tôi và người yêu vẫn thường ghé qua. Thật bất ngờ khi anh cùng với một người con gái khác cũng đến đấy, họ ăn uống, vui vẻ cùng nhau trong sự chết lặng vì bất ngờ của tôi.
Tôi hốt hoảng không tin vào những gì mình thấy, mấy ngày sau tôi khóc hết nước mắt. Tôi khóc vì thương bản thân, khóc vì sự phản bội của anh đối với tôi.
Bẵng đi một thời gian, anh xin gặp và nói lời xin lỗi với tôi với lời giải thích “đó chỉ là một chút rung động” mà thôi. Cũng vì yêu anh nhiều, tôi lờ đi và coi đó là lý do tạm chấp nhận để tiếp tục tình yêu của mình.
Dù quay lại nhưng thực sự tôi mất đi cảm giác bình yên như ngày trước. Chúng tôi vẫn hẹn hò nhau, thậm chí anh còn tỏ ra quan tâm nhiều hơn xưa. Và rồi, điều tôi lo lắng cuối cùng đã xảy ra? Chỉ sau vài tháng quay lại, anh chủ động nói lời chia tay trước với tôi.
10 năm tình cảm mặn nồng bên nhau trở về con số 0. Vài ngày sau, anh bất ngờ đăng ảnh người yêu là cô gái hôm nào lên facebook. Tôi nhắn tin cho anh, anh bảo không còn gì để giấu nữa, anh và bạn gái đó đã là người yêu của nhau và anh muốn kết thúc hoàn toàn với tôi. Tôi như chết lặng khi nghe anh nói như vậy.
Quãng thời gian sau đó, tôi chìm ngập trong nỗi đau, sống một cuộc sống không cảm xúc, ngày ngày trôi qua không biết niềm vui, nỗi buồn. Tôi quyết định gọi cho anh nhưng người bắt máy là bạn gái anh ấy. Cô ấy bảo rằng tôi nên buông tha vì họ đang yêu nhau, xứng đôi, vừa lứa. Khi nghe được những điều đó, tuy không nói ra với bạn gái kia nhưng tôi tự hỏi rằng, ai mới là người phá vỡ hạnh phúc người khác ở đây? Nhưng đau đớn thay, tôi có quyền gì, tôi nói được gì nữa khi chính người yêu phản bội? Và rồi chúng tôi kết thúc mối tình 10 năm chỉ bằng những dòng tin nhắn chóng vánh, cả 2 không còn liên lạc với nhau nữa từ sau cuộc điện thoại “định mệnh” ấy.
Thỉnh thoảng, tôi vẫn tò mò và âm thầm theo dõi Facebook của hai người, mỗi lần nhìn họ vui vẻ với nhau tim tôi như thắt lại, nước mắt không ngừng rơi.
Tôi vẫn nuôi hi vọng một ngày nào đó, anh có thể quay loại với tôi, với mối tình đầu của cả 2 nhưng tôi đã lầm. Bạn bè tôi kể, mấy lần gặp anh và có kể vu vơ về tôi nhưng anh mảy may không một chút quan tâm, một câu hỏi tò mò về tôi cũng không có. Đến đây tôi mới thực sự nhận ra, tình cảm bao nhiêu năm, người tôi coi trọng hơn tất cả cuối cùng đã dành tấm lòng cho người khác.
Tôi cũng có quyền hạnh phúc, chỉ là do tôi quá yếu đuối nên vẫn đau lòng không buông được quá khứ.
Chúng tôi từng hứa hẹn sẽ kết hôn, sẽ có mái ấm gia đình cùng tiếng cười của những đứa trẻ. Chia tay tôi chỉ sau 3 tháng, anh kết hôn với cô gái kia. Tôi có cảm giác như chết lặng, thực sự lạc lõng vô cùng. 10 năm hết mình cho một tình yêu nhưng chỉ nhận về sự đắng cay, chua chát.
Tôi vẫn tự vỗ về bản thân tìm kiếm hạnh phúc mới nhưng tôi vẫn có cảm giác đau đáu, không thể nguôi ngoai với mối tình đầu. Mỗi đêm tôi vẫn trằn trọc, nước mắt cứ thế rơi, những rung động đầu đời giờ khiến tôi sống trong đau khổ, uất hận không gì có thể tả được.
Mọi chuyện đã kết thúc nhưng sao nghĩ tới nhìn ảnh anh mặc áo vest thật bảnh, khoác tay người khác tiến lên lễ đường khiến bản thân xót xa vô cùng!
Bạn đọc Dương Lan