Cháu đi viện cả tháng bà nội chẳng thèm lên thăm, biết sự thật tôi khóc như mưa
Tôi với chồng học cùng lớp đại học, chúng tôi đến từ 2 tỉnh khác nhau. Yêu nhau được 3 năm chúng tôi mới tổ chức đám cưới.
Bố mẹ chồng tôi đều là công chức. Mẹ chồng tôi hơi yếu nên từ khi lấy bố chồng tôi, ngoại trừ việc sinh 2 người con thì mọi việc trong nhà đều đến tay bố chồng.
Nhà tôi thì bố mẹ đều nông dân nhưng vì chăm chỉ và chịu khó chạy chợ thêm nên cũng có của ăn, của để.
Trước khi lấy chồng, bố tôi có dặn tôi rằng: "Bố mẹ không cần con phải quan tâm tới bố mẹ. Con hãy quan tâm và đối xử tốt với bố mẹ chồng con và gia đình chồng con là bố mẹ vui rồi. Dù họ có đối xử không tốt thì con hãy cứ cư xử đúng theo lương tâm của mình để không có điều gì phải day dứt".
Tôi mang theo điều bố dặn đi làm dâu và tự hứa sẽ hết sức yêu thương, coi gia đình chồng như gia đình mình.
Dù không ở chung nhưng lễ, Tết nào tôi cũng sửa soạn quà cáp chu đáo. Tôi gửi cả về cô dì chú bác, các cháu nhỏ ở quê chồng. Tôi cũng thường xuyên gọi điện hỏi thăm bố mẹ chồng, mua quà biếu.
Chúng tôi ở thành phố cách nhà bố mẹ chồng 50km nên cứ hai tuần một lần tôi về chơi với ông bà, ông bà cũng quý tôi lắm.
Khi bố mẹ chồng lên chơi, tôi cũng vui vẻ đi chợ, nấu nướng tiếp đón. Tôi cũng quan tâm chu đáo tới em gái anh, cho xe máy, cho tiền, mua tặng đồ... Những ngày tháng đầu tôi thấy mình lâng lâng trong hạnh phúc. Nhưng đúng là ngày vui ngắn chẳng tày gang.
Thấm thoắt đã 3 năm kể từ ngày chúng tôi đã về một nhà, vì lỡ kế hoạch nên tôi sinh liền 2 nhóc nên cũng vất vả và bận rộn. Chính vì thế mà tôi có nhờ mẹ mình lên chăm con giúp và hỗ trợ việc nấu nướng, nhà cửa.
Phải nói từ khi lấy chồng, tôi chẳng mấy khi được sống cho bản thân mình và cũng chỉ có thể trở về thăm quê ngoại vài lần mà thôi. Nhưng có lẽ chẳng phải riêng tôi, phụ nữ ai cũng vậy.
Mấy tuần nay, con thứ hai của tôi ho nhiều, sốt cao. Tôi tự mua thuốc cho con uống nhưng không khỏi. Tôi chủ quan nghĩ chẳng có gì nghiêm trọng nhưng sau hơn 1 tuần các triệu chứng chẳng hề thuyên giảm. Cho con đi khám tôi lặng người khi bác sỹ yêu cầu tôi cho con nhập viện gấp vì viêm phổi.
Sau đó vì để lâu chuyển nặng, con tôi có dấu hiệu nhiễm trùng máu phải điều trị lâu dài tại viện. Gần 1 tháng con nằm viện, bạn bè, đồng nghiệp, họ hàng đều đến thăm nhưng tuyệt nhiên không thấy sự xuất hiện của mẹ chồng tôi.
Tôi giận lắm vì ngày trước hễ ông bà ốm là tôi về mua thuốc men, chăm sóc tận tình mà nay cháu nội ốm ông bà lại chẳng đoái hoài gì đến.
Hôm ấy, sau khi con được ra viện tôi mới có thời gian cầm điện lướt mạng, tôi bàng hoàng khi thấy bố chồng tôi đăng status buồn với cảnh đang ở viện.
Tôi gọi điện cho em dâu ở quê thì biết được mẹ chồng tôi cũng nằm viện điều trị cả tháng nay vì bà bị tai nạn ngã gãy mấy chiếc xương sườn nhưng bà không cho mọi người nói với vợ chồng tôi vì sợ chúng tôi lo lắng.
Em dâu tôi bảo mẹ cũng biết cháu nội nằm viện, sợ chúng tôi bận bịu lại bận tâm nhiều đến chuyện của bà nên giấu tôi.
Vậy mà những ngày qua tôi giận mẹ chồng lắm, cứ nghĩ bà vô tâm không để ý gì đến con cháu nhưng sự thật là bà còn thương tôi hơn cả con gái bà nên mới nghĩ cho tôi nhiều thế.
Bạn đọc Linh Yến