Có chút tài sản, chồng “trở mặt” với con riêng của vợ
Tôi quyết định đi thêm bước nữa vì thấy anh thương yêu mẹ con tôi thật lòng. Nhưng khi có chút tài sản, thái độ chồng đã thay đổi...
Tôi và chồng đều kết hôn lần thứ hai, cùng nuôi con riêng. Con trai của tôi bảy tuổi còn con trai của chồng mười một tuổi. Chúng tôi có chung với nhau một con gái gần hai tuổi.
Khi chia tay chồng cũ, tôi không có ý định kết hôn lần nữa nhưng gặp anh, tôi đã thay đổi suy nghĩ. Một phần anh cùng hoàn cảnh với tôi, phần nữa tôi thấy anh yêu thương và chăm sóc mẹ con tôi thật lòng.
Lúc mới kết hôn, cuộc sống gia đình rất hạnh phúc, không hề có sự phân biệt con anh, con tôi. Tôi quan tâm chăm sóc con trai anh như con ruột và anh cũng thế. Hai đứa bé quấn quýt, nhường nhịn nhau, chung sống hoà thuận.
Lúc mới kết hôn, chồng quan tâm chăm sóc con trai tôi như con ruột, không hề có sự phân biệt con anh, con tôi. Ảnh minh hoạ |
Nếu ai không biết chuyện quá khứ đều nghĩ gia đình tôi thật hoàn hảo. Niềm vui nhân đôi khi con gái chung chào đời, tôi thấy mình may mắn mới gặp được anh. Dù đang phải ở trọ nhưng nhà tôi lúc nào cũng tràn ngập tiếng cười. Về kinh tế, thu nhập hai vợ chồng ngang bằng nhau, mọi chi phí sinh hoạt đều chia đôi, không ai phụ thuộc ai.
Gần đây, ba mẹ chồng mới bán đất, có hứa cho vợ chồng tôi 700 triệu đồng để mua nhà trả góp trị giá hơn một tỷ. Tôi đang khấp khởi mừng thầm vì sắp thoát khỏi cảnh ở trọ. Tôi tính số tiền còn lại, hai vợ chồng cố gắng tích luỹ dành dụm chắc sẽ trả hết trong vài năm.
Chúng tôi đã đi xem nhà và quyết định mua. Nhưng từ đó, thái độ của chồng bắt đầu thay đổi, nhất là cách đối xử với con trai của tôi. Anh không quan tâm mà hay cáu gắt với con, chỉ cần con làm sai việc gì là anh đánh không nương tay khiến thằng bé sợ hãi và trở nên nhút nhát.
Khi tôi góp ý về cách dạy dỗ con, anh không nói gì mà thay đổi cách hành xử, coi con tôi như không tồn tại trong nhà. Anh không nói chuyện, hỏi han, đi làm về con ra đón cũng xem như không thấy, làm thằng bé tủi thân.
Anh không cho con anh chơi cùng và ngủ chung với con tôi như trước mà bắt chúng nó phải tách nhau ra dù hai anh em khóc lóc năn nỉ. Tôi rất buồn vì thái độ đó của chồng.
Khi tôi lên tiếng trách móc thì anh bảo tôi nếu không vừa lòng với cách đối xử của anh thì đưa con trả lại cho ba nó chứ anh kham không nổi. Anh biết chồng cũ tôi vừa về nước sau khi kết thúc hợp đồng xuất khẩu lao động ở Nhật Bản nên lấy lý do để bắt tôi trả con lại.
Nhưng sau đó, tôi mới biết đó không phải lý do chính mà chẳng qua giờ sắp có nhà cửa, sau này anh sợ con tôi sẽ tranh giành nhà với con anh. Mọi chuyện vỡ lẽ ra khi anh đề nghị giấy tờ nhà để cho em trai đứng tên. Anh phòng xa trường hợp chúng tôi ly hôn sẽ khỏi phải chia tài sản ở toà.
Tôi ngỡ ngàng trước sự thay đổi của chồng. Ly hôn thì tội con chung mà tiếp tục chung sống lại thương con riêng. Ảnh minh hoạ |
Tôi như chết lặng và suy sụp hoàn toàn khi biết chuyện đó. Tất nhiên tôi không đồng ý với đề nghị trả con cho chồng cũ, còn chuyện giấy tờ nhà tôi không quan tâm nữa.
Trong suy nghĩ, tôi chỉ muốn ly hôn, thà mẹ con tự nuôi nhau chứ không muốn con mình bị hắt hủi. Chỉ có điều con gái chung còn quá nhỏ, tôi sợ không đủ điều kiện để nuôi con trong khi ông bà nội rất quý cháu.
Nếu biết trước sẽ có cảnh này thì tôi không bao giờ đi thêm bước nữa. Tôi rơi vào tình thế “tiến thoái lưỡng nan”, giờ ly hôn chồng thì tội con chung mà tiếp tục chung sống lại thương con riêng.
Theo Hồng Ngân/ PNO