Chồng né tránh chụp ảnh ở tiệc cuối năm, vợ đâu ngờ tiểu tam đứng trước mặt
2023 là năm thứ 2 tôi làm chung công ty với chồng. Trước đó, tôi làm việc khá lâu ở một nơi khác. Mùa dịch, tôi thất nghiệp nên đề nghị chồng tìm việc giúp mình. Dù bộ phận của anh có tuyển người nhưng anh nói vợ chồng không nên làm chung.
Thế nhưng, tôi loay hoay tìm việc suốt 3 tháng vẫn không có được vị trí phù hợp. May mắn, cấp trên của chồng biết tôi đang gặp khó khăn, nhận vào làm trợ lý.
Từ ngày vợ vào làm chung công ty, chồng tôi luôn tỏ vẻ khó chịu. Hễ công việc gặp trục trặc, chồng lại quay ra chì chiết, bảo tôi “ám, phá đám” việc làm của anh. Ban đầu, tôi rất buồn nhưng sau khi thông suốt, tôi cứ mặc kệ những lời trách cứ từ chồng. Với tôi, lúc đó, việc quan trọng nhất là kiếm tiền để nuôi hai con còn nhỏ.
Vợ chồng làm cùng công ty nhưng anh chưa bao giờ ăn cơm trưa cùng tôi. Ngay cả những lúc đụng mặt, anh cũng vờ như chẳng thân thiết, không hỏi han tôi lấy một câu.
Có lần, anh mời đồng nghiệp chung phòng ban ăn hoa quả, uống trà sữa, ăn nhẹ nhân dịp ký được hợp đồng lớn. Thấy nhóm anh tụ họp vui vẻ, cấp trên bảo tôi sang đó cho vui và tiện thể chúc mừng.
Tôi đến chào mọi người, rồi phụ gọt hoa quả. Đến khi người ta giao trà sữa, tôi mới biết chồng không dành phần cho mình. Xấu hổ, tôi lấy lý do về phòng làm việc, rút nhanh trước khi giọt nước mắt tủi hờn trực trào ra.
Sau chuyện đó, vợ chồng tôi cãi nhau to tiếng. Tôi thắc mắc về cách hành xử kỳ lạ của chồng. Đáp lại, anh thản nhiên nói, không muốn bày tỏ tình cảm ở công ty.
Chồng tôi vốn chẳng mấy tinh tế, có phần vô tâm. Thế nên, lời giải thích của anh cũng có phần đúng. Từ đó, tôi xem những hành động vô tâm, cố tình “bơ” vợ ở công ty của chồng là bình thường.
Tuần trước, công ty tổ chức tiệc cuối năm. Tôi đề nghị anh chở mình đến địa điểm diễn ra buổi tiệc. Thế nhưng, anh tỏ ra gấp gáp, bảo có việc cần đi trước.
Tôi buồn lắm nhưng biết làm thế nào khi mình trót kết hôn với người chồng vô tâm.
Vì chở con sang gửi bà ngoại trông hộ nên tôi đến buổi tiệc trễ hơn mọi người. Tôi bước vào sảnh nhà hàng thì một chị đồng nghiệp kéo lên sân khấu chụp ảnh.
Chụp cùng tôi xong, chị bước xuống đẩy chồng lên đứng cạnh tôi. Chị bảo: “Vợ chồng phải chụp với nhau cho tình cảm”.
Mặc kệ mọi người bảo khoác vai vợ, chồng tôi vẫn đứng im, tay đan phía trước. Biểu hiện của anh khiến tôi ngại ngùng, xấu hổ với mọi người. Tôi bối rối, quên cả việc nghiêng đầu về phía chồng cho tình cảm.
Sau bữa tiệc, đồng nghiệp đưa ảnh chụp lên nhóm riêng của công ty. Nhìn thấy ảnh tôi chụp cùng chồng, mọi người không nhịn được cười. Ai cũng nghĩ chúng tôi mắc cỡ, không dám bày tỏ cử chỉ thân mật.
Tôi nhìn ảnh mà buồn vô hạn nhưng chẳng thèm trách chồng. Bởi, có nói đi nói lại hàng trăm lần thì đâu lại vào đó. Nếu tôi không chọn bỏ qua thì người khổ tâm cũng chỉ có tôi.
Ngày hôm sau đến công ty, tôi thấy chị đồng nghiệp thân thiết hôm qua kéo mình lên chụp ảnh đang đứng đợi ở cổng. Chị rủ tôi uống cà phê sáng vì có chút chuyện cần nói.
Chúng tôi ngồi xuống ghế, chưa kịp gọi nước thì chị đã nói: “Chị thương em nên dẫu mang tiếng buôn chuyện thì cũng phải nói ra. Chồng em ngoại tình với nhân viên cấp dưới chắc cũng phải hơn 3 năm rồi. Hôm qua, cô ta đứng đối diện em lúc chụp ảnh đó”.
Chưa kịp để tôi hỏi tại sao biết chuyện, chị nói tiếp: “Chị có 3 lần đi công tác cùng chồng em và bé đó. Mỗi lần như thế, chị ở chung phòng khách sạn với cô ta. Cả 3 lần ở cùng, đến tối, nó lại bảo có việc ra ngoài. Trùng hợp, chồng em cũng không có ở khách sạn.
Một lần chị tò mò nên giả vờ ngủ, đợi con bé ra ngoài thì bám theo. Nó và chồng em hẹn nhau bên ngoài, rồi cùng bắt taxi đi”.
Chị ấy xin lỗi tôi vì biết chuyện nhưng không dám nói. Chị sợ chồng tôi biết chuyện sẽ trù dập, tìm cách sa thải. Chỉ đến khi chứng kiến chuyện ngày hôm qua, chị quyết tâm nói ra hết những gì mình biết.
Từng lời của đồng nghiệp chia sẻ như ngàn dao nhọn đâm vào tim tôi. Ngày hôm đó, tôi chẳng làm được việc gì, phải nộp đơn xin nghỉ phép.
Về nhà, bao nhiều uất ức bùng nổ, tôi khóc đến mức ngủ thiếp đi. Đã bao ngày trôi qua, tôi vẫn không biết nên làm gì, vạch mặt hay im lặng?
Trái tim đầy thương tổn của tôi chẳng dám đối diện sự thật nữa rồi…
Độc giả giấu tên