Nỗi đau của một Đại úy trinh sát trở về từ chiến trường Campuchia
Không nhiều người tại con hẻm 31A Nguyễn Kiệm, phường 4, quận Phú Nhuận, TP.HCM biết rằng đại úy Lê Văn Đông đã từng có một thời ngang dọc tại chiến trường khốc liệt phía Tây Nam – đất Campuchia bỏng rát đạn bom, đa số chỉ biết anh như một người thương binh bán nước mía, coi xe.
Lấy ra bộ quân phục kèm chiếc cầu vai được đặt trong 3 lớp giấy bóng, Đại úy trinh sát mặt trận Lê Văn Đông, Đại đội phó Đại đội trinh sát 479, trực thuộc Quân đoàn 4 chậm rãi kể lại một gian đoạn vinh quang nhưng cũng khó khăn nhất của cuộc đời mình.
Từ Đại úy trinh sát đến người giữ xe máy
Sinh năm 1964 tại Bến Tre, năm 1979 anh lên đường nhập ngũ chống lại quân Khmer Đỏ lúc này đang tràn ngập tại biên giới phía Tây Nam. Trải qua hàng trăm trận đánh lớn nhỏ trên đất Campuchia anh đã được phong quân hàm Đại úy vào năm 1988.
Đại úy Lê Văn Đông cùng mẹ trong căn nhà với những vật dụng đơn sơ. |
Trong một trận đánh năm 1987, anh bị thương với 16 mảnh đạn pháo găm vào cơ thể, được lực lượng thanh niên xung phong đưa về chữa trị tại Phnom Pênh trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, nhiều khi như chết đi sống lại. “Biết được tình cảnh của mình tôi bi quan lắm, nếu lúc đó trong tay còn cây súng chắc tôi đã “tự xử” – anh Đông nhớ lại.
Cho đến khi về điều trị tại Bệnh viện 175 (Việt Nam) vết thương của anh đã rất nặng, vùng hoại tử lan rộng, bốc mùi, phía trong dòi bắt đầu lúc nhúc, một lần nữa ý định tự sát lại tìm về. “Bản thân tôi nghĩ rằng mình sẽ không thể qua khỏi, trong khi đó cứ 2, 3 ngày lại chứng kiến một đồng đội nằm cạnh mình “ra đi” từ đó sinh ra chán nản, ít ngày sau tôi đã tẩm cồn vào người và tự đốt để kết thúc cuộc đời…”, anh kể.
Sự việc được phát hiện kịp thời, anh được cứu sống. Sự chu đáo, nhiệt tình của các bác sĩ tại đây cùng hình ảnh người mẹ già khắc khổ lặn lội từ quê lên chăm sóc đã khiến anh nghĩ lại. “Nếu chết đi thì quá nhẹ nhàng, nhưng còn mẹ già, còn kíp trực họ sẽ ra sao sau khi mình chết”, suy nghĩ đó đã khiến anh quyết giành lại sự sống từ tay tử thần.
Nhớ lại khoảng thời gian chăm sóc con trai, cụ Nguyễn Thị Ngọc (72 tuổi) trầm ngâm nói: “Tui nhận được tin nó bị thương mà không biết phải làm gì, nhà dưới quê nghèo lắm, họ hàng cũng nghèo nên không biết vay mượn ai, tới khi lên đây chỉ có hai bộ đồ, bác sĩ thấy vậy phải đi vận động mọi người giúp góp thêm vài bộ nữa”.
Cụ Nguyễn Thị Ngọc (mẹ anh Đông) đang phải chịu đựng nhiều căn bệnh trong người. |
Bằng sự tận tâm của bác sĩ, sự chăm sóc của người mẹ, ý chí của bản thân, năm 1993 anh xuất viện trở về cuộc sống bình thường với phần thân dưới liệt hoàn toàn cùng hai mảnh đạn pháo, một trong phổi, một trong não.
Cuối năm 1994 đầu 1995 anh cùng mẹ xin được cấp một căn nhà nhỏ tại hẻm 776, quận Phú Nhuận, cũng từ đây hai mẹ con bắt đầu cuộc mưu sinh tại Sài Gòn với xe nước mía. Khi đó, để có đủ 300 ngàn đồng mua chiếc xe làm kế sinh nhai, anh và mẹ đã phải nhờ Thành đoàn TP.HCM giúp đỡ cùng số tiền mượn thêm của bà con lối phố.
Chiếc xe sau đó được đặt tại ngay đầu con hẻm. Trong 8 năm trời anh và mẹ cặm cụi tích cóp từng đồng từ đó để trang trải cơm áo gạo tiền. Cho tới năm 2000 sức khỏe của anh giảm sút, những cơn đau liên tục hành hạ làm anh gần như phải nằm một chỗ, trong khi đó tuổi của cụ Ngọc mỗi lúc một cao, hai mẹ con đành bỏ xe nước trở về sống hẳn tại nhà.
Cũng từ đó anh bắt đầu chuyển sang giữ xe cho những người trong khu phố, nhưng số xe mỗi lúc một ít đi, đến nay anh chỉ còn giữ 5 chiếc xe máy với giá mỗi chiếc là 70.000đ/tháng.
“Mong mẹ được cái bảo hiểm y tế”
Hiện nay “chiến trường” của anh Đông là chiếc giường hơn hai mét vuông cùng vài vật dụng đơn sơ đặt quanh, mọi sinh hoạt hàng ngày đều phải có người trợ giúp. Trên cơ thể vẫn đầy những vết lõm do mảnh đạn, một nửa bên dưới bị liệt hoàn toàn nay teo lại, “dù có lấy hộp quẹt hơ vào tới lột da cũng không có cảm giác”.
Những vết thương do mảnh pháo vẫn hằn rõ trên cơ thể anh Đông |
Vì hoàn cảnh hiện tại nên ước mơ về một gia đình cho riêng mình với anh là một điều gì đó quá xa vời. Tuy nhiên nó không khiến anh day dứt bằng việc phải để người mẹ già nay đã mắt mờ chân chậm vẫn ngày đêm lụi cụi chăm sóc cho mình. “Đáng ra tôi phải là người nuôi mẹ, nhưng cho đến bây giờ mẹ vẫn nuôi tôi, cả nhà có năm anh em nhưng ai cũng nghèo, không biết sau này sẽ phải làm sao” – anh lặng lẽ tâm sự.
Cụ Ngọc nay đã già, bệnh tật mỗi lúc một nhiều, đôi mắt ngày càng mờ đục, trong khi sức khỏe của anh cũng chẳng khá hơn. Những đêm trái gió trở trời các vết thương lại sưng tấy đau nhức, làm anh vẫn la hét ngay cả trong giấc ngủ. Hơn bốn triệu đồng tiền lương cựu chiến binh hiện chỉ đủ cho hai mẹ con sống tằn tiện qua ngày cùng bao nỗi lo toan.
Hỏi về mong muốn hiện tại, anh Đông cười buồn: “Tôi chỉ ước sao mình và mẹ có được sức khỏe, cũng mong rằng cơ quan chính quyền sẽ cho mẹ tôi cái bảo hiểm y tế, mấy năm trước còn rẻ thì gắng mua, nhưng hồi này đắt quá…”.