Quá khứ buồn của chàng sinh viên trẻ và những bước đi không mỏi
Sinh ra và lớn lên tại Hưng Hà (Thái Bình), cậu sinh viên Đỗ Trường Hùng không được may mắn như nhiều bạn đồng trang lứa. Ở tuổi 21, cậu đã trải qua biết bao nỗi truân chuyên, khó nhọc để mưu sinh và hơn hết là để được học tập và thực hiện những lí tưởng, hoài bão của bản thân. Những câu thơ của cậu, cứ day dứt tôi mãi về một tấm gương tràn đầy nghị lực, biết vượt lên chính mình, thấy “sóng cả” luôn “vững tay chèo”
![]() |
Sinh viên Đỗ Trường Hùng lớp Báo In K34A2-Học viện Báo chí Tuyên truyền |
Quá khứ buồn
Dáng người dong dỏng cao, từ đôi mắt kính dày hơi xộc xệch, áo phông kẻ sọc ngang đã ngả màu nâu và quần vải cũ đến đôi dép lốp được chủ nhân tự hào khoe là quà của mẹ nhân ngày nhập học đều toát lên một vẻ rất giản dị, rất bình thường, thậm chí là đau lòng. Điều khiến người đối diện cảm thấy ấn tượng nhất có lẽ đến từ nụ cười hiền đến ngây ngô, nói về chuyện gì cậu cũng cười dù là chuyện vui hay những chuyện buồn ra nước mắt.
Đỗ Trường Hùng, sinh năm 1994, sinh viên chuyên ngành Báo in, Học viện Báo chí và Tuyên truyền sinh ra và lớn lên ở đất Hưng Hà, tỉnh Thái Bình. Gia đình nghèo khó, cha là một ông giáo già có 5 đời vợ, mẹ Hùng là người vợ thứ tư bươn chải bán hoa ngoài thị trấn. Nói về gia đình trong một bức thư gửi em trai mình, cậu từng viết: “Tôi và em tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình nhà giáo buồn… Nhiều lần bố say, đuổi đánh mẹ, hai anh em chạy theo mẹ khóc: “Mẹ ơi! Mẹ ơi!”, những cơn gió đông dưới chân, những mảnh áo rách trên thân tôi rung rung. Mùa đông không khóc bởi nước mắt đã cạn khô lâu lắm rồi”. Khi Hùng lên mười thì cha chuyển vào Đắk Lắk sinh sống và lập gia đình mới ở đó, để lại người phụ nữ là mẹ cậu tần tảo nuôi hai đứa con thơ dại. Hai anh em sống trong sự ghẻ lạnh của nhà nội, chưa từng được bà nội đem cho cái bánh, cái kẹo hay mua cho tấm áo, cái quần nhưng Hùng vẫn luôn nhắc nhở em phải kính trọng bà và các cô, chú bởi dù sao thì “một giọt máu đào hơn ao nước lã”. May mắn có đằng ngoại luôn dành thật nhiều tình yêu cho hai đứa cháu thiếu thốn tình cảm. Có lẽ trong kí ức của cậu sinh viên nghèo, mẹ và bà ngoại là niềm an ủi lớn nhất, là nơi để mỗi khi nghĩ về Hùng luôn cảm thấy được yêu thương.
Cấp 3, Hùng học tại Trung tâm Giáo dục Thường xuyên Hưng Hà, rồi học Cao đẳng xây dựng công trình đô thị sau khi không đạt được nguyện vọng ban đầu là trường Đại học Mỏ - Địa chất. Cuộc đời có lẽ sẽ cứ bình lặng như thế nếu không có những biến cố xảy ra. Nghe tin cha mất, Hùng tức tốc lặn lội vào Đắk Lắk nhưng không kịp nhìn mặt cha lần cuối. Nỗi đau mất người thân cùng nỗi day dứt ân hận về khoảng thời gian vì giận cha bỏ mẹ con mình mà đã lạnh nhạt, thờ ơ với ông cứ mãi đeo đẳng trong tim chàng trai trẻ. Đến khi đã trưởng thành, cậu mới thấm thía tình cảm thầm lặng của người cha bất mãn với cuộc đời phải tìm đến rượu để quên sầu mà vô tình làm tổn thương tâm hồn non trẻ của con lúc trước. Rồi trong Hùng đã trỗi dậy khao khát được viết, được tiếp nối nghề viết của cha. Hùng nghỉ học, vừa đi làm bảo vệ kiếm tiền trang trải vừa ôn thi lại vào Học viện Báo chí và Tuyên truyền. Mỗi ngày chỉ ngủ vài tiếng, học 18 tiếng mỗi ngày, phòng trọ tồi tàn chật hẹp với nhà vệ sinh luôn bốc mùi vì bị tắc, ăn uống kham khổ chủ yếu dựa vào 15 kg gạo và 5 - 6 quả bí mẹ gửi từ quê lên hay thỉnh thoảng được bác chủ nhà cho chút đồ ăn thừa. Nhưng ý chí mạnh mẽ của cậu đã đập tan đi mọi khó khan, thử thách, cậu đỗ vào Khoa Báo Chí với số điểm 24,5 khối C.
![]() |
Trường Hùng chụp ảnh cùng em trai trong lễ tốt nghiệp |
Những tháng năm đại học đẹp đẽ
Trong tâm thức của hùng, những năm tháng cậu gắn bó dưới mái trường đại học rất ý nghĩa. Hùng là sinh viên hiếm hoi chưa nghỉ một buổi học nào trừ lí do bất khả kháng. Trong nhiều năm liền, điểm số của Hùng luôn dẫn đầu. Ít ai biết rằng, Hùng phải tự thân kiếm tiền trang trải việc học và mọi chi phí hằng ngày. Cậu chọn nghề chạy xe ôm và buôn bán sách cũ. Khi được hỏi về lí do tại sao chọn nghề đó, cậu trả lời: “Mình chạy xe ôm bởi vì mình biết có nhiều người muốn mong ngóng về nhà. Còn bán sách cũ vì mình yêu sách, muốn tìm cho nó chủ nhân xứng đáng.”
Không những thế, Hùng còn tham gia nhiều hoạt động xã hội, đặc biệt là hoạt động hiến máu nhân đạo, bê vác dưa hấu giúp người dân trong chiến dịch giải cứu dưa hấu,... Có lẽ thời gian cậu miệt mài, hoạt động học tập, bền bỉ tu dưỡng đạo đức đã đến ngày “hái quả”, cậu được kết nạp Đảng. Hùng tâm sự: "Đây là vinh dự lớn cho cả đời mình. Nhất định mình phải làm tốt hơn thế nữa.”
Cậu sinh viên báo chí còn rất yêu và tâm huyết với nghề. Mặc dù còn chưa quá xuất sắc trong các tác phẩm, tuy nhiên sự ham học hỏi, chịu khó của cậu đã giúp cậu vươn lên và ngày càng có nhiều kĩ năng nghiệp vụ. Chỉ còn 1 vài tháng nữa, nếu không có gì thay đổi, Trường Hùng sẽ tự tin bước ra khỏi cánh cổng đại học với tấm bằng xuất sắc.
![]() |
Trường Hùng chụp hình cùng vợ nhà văn Sơn Tùng – bà Phan Hồng Mai |
Cháu nuôi của nhà văn Sơn Tùng
Trường Hùng cho hay, cậu mến mộ nhà văn Sơn Tùng từ những ngày còn học phổ thông. Sau khi đỗ đại học Hùng mới có dịp được đến thăm tận nhà “ tác giả Búp Sen Xanh” và xin nhận làm cháu. Đối với gia đình nhà văn Sơn Tùng, ông và vợ coi Hùng như con cháu trong nhà. Hùng chia sẻ thêm cậu quan tâm đến ông bà, đối xử thật lòng nên ông bà rất quý. Tình cảm chân thành, chân thật với nhau tự dung đi vào lòng nhau lúc nào không hay. Cứ thứ 7 hàng tuần Hùng thường về thăm và giúp ông bà lau dọn bàn thờ gia đình.
Khi được hỏi về động lực vươn lên trong cuộc sống, cậu sinh viên với dáng người cao gầy bồi hồi kể lại kỉ niệm về những ngày tháng say mê đọc từng tác phẩm viết về thời niên thiếu của Bác Hồ trong cuốn Búp Sen Xanh của nhà văn Sơn Tùng – cuốn sách khơi dậy nghị lực mạnh mẽ trong Hùng, giúp cậu sinh viên vững bước trên mọi con đường.